Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 39

 Thiệu Trí hừ khinh bỉ, mặc dù không có sức lực gì, nhưng bộ dạng vẫn cà lơ phất phơ: “Đời này tôi đã hết thuốc chữa. Nhưng so với tôi anh có tốt hơn không? Vợ con ly tán, tôi nhìn thấy thế, mẹ nó, thật vui sướng.”



Thiệu Khâm chán ghét nhìn cậu ta, lạnh lùng trả lời: “Cậu đúng là có bệnh, nên tới bệnh viện tâm thần mới đúng.”



Thiệu Trí híp mắt lại, thời điểm nhìn anh cũng trở nên thâm sâu hơn: “Ở đâu cũng không sao cả, dù sao nhìn thấy anh bất hạnh, tôi thấy rất thoải mái.”



Thiệu Khâm đã không có chút cảm giác nào với cậu ta, nhưng vẫn không ngăn được bị cậu ta chọc tức. Ngón tay thon dài nắm chặt lại, tiếng răng rắc của khớp xương vang lên.



Thiệu Trí bật cười, mặt tái nhợt thoạt nhìn vẫn bình thản không có một tia tức giận. Cậu ta cúi người nhìn Thiệu Khâm, ánh mắt mang theo khiêu khích: “Tốt nhất anh nên cầu nguyện bệnh của tôi là giả. Nếu tôi chết đi thì. . . . Thiệu Khâm, anh cảm thấy ba người nhà anh sẽ sống yên ổn sao? Ba tôi sẽ cho các người sống tốt sao?”



Thiệu Khâm yên lặng nhìn anh ta, tròng mắt khẽ chuyển động nhìn anh : “Chỉ cần tôi còn sống, ai cũng đừng nghĩ đụng tới bọn họ.”



Thiệu Trí nhìn anh nham hiểm, một lát sau kịch liệt ho khan. Thiệu Khâm nhìn khí sắc lụn bại của cậu ta, có thể khẳng định cậu ta không phải đang giả bộ. Nhưng trên thực tế, phát hiện này cũng không làm cho anh cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.



Đúng như Thiệu Trí nói, Thiệu Chính Lâm chỉ có một đứa con trai là cậu ta. Từ chuyện của Giản Tang Du năm đó cũng có thể thấy hai người bọn họ cưng chiều Thiệu Trí tới trình độ. . . . . . rất cố chấp.



Thiệu Khâm ngồi trong xe yên lặng một lúc lâu, bóp bóp trán, vừa khởi động xe tiếng điện thoại di động lại vang lên. Giọng Mạch Nha mang theo lo lắng hổn hển: “Đồng chí Thiệu Khâm, tay vợ của ngài bị người khác sàm sỡ kìa, ngài còn không mau tới đây!”
 CHƯƠNG 69

Lúc Thiệu Khâm tới thấy Mạch Nha đang ngồi giữa Giản Tang Du và Đỗ Minh Sâm. Đỗ Minh Sâm đưa cho cái gì Giản Tang Du cũng bị Mạch Nha đoạt lấy, sau đó tự tay đưa cho Giản Tang Du.



Thiệu Khâm nhịn cười đi tới, Mạch Nha thấy anh thì hai mắt sáng ngời, định chạy về phía anh. Bỗng nhiên lại ý thức được mình đứng lên thì mẹ sẽ ngồi cùng chú Đỗ, lập tức cau mày, hét lên với Thiệu Khâm: “Ba, mau tới đây.”



Giản Tang Du có chút ngoài ý muốn: “Sao anh lại tới đây?”

Thiệu Khâm liếc nhìn Đỗ Minh Sâm, khẽ nghiêng người hôn phớt con trai, rồi mới trả lời Giản Tang Du: “Tới xem có phải bảo bối của anh sắp bị người ta đoạt mất không.”



Vẻ mặt Giản Tang Du hơi mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, Mạch Nha cao hứng nhảy dựng lên, tặng vị trí cho lại anh: “Ba, ba ngồi đi.”



Thiệu Khâm nhìn khoảng cách nhỏ giữa Giản Tang Du và Đỗ Minh Sâm. Anh nhíu mày, làm trò trước mặt Đỗ Minh Sâm, một tay đặt lên eo Giản Tang Du, trực tiếp ôm cô đặt cô ngồi lên đùi mình.



Giản Tang Du sợ hãi, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiệu Khâm, anh lại nổi điên gì vậy, thả em xuống.”



Mạch Nha vô cùng hài lòng đối với hành động tuyên bố chủ quyền này của ba, lại về chỗ ngồi.



Đỗ Minh Sâm chỉ lẳng lặng nhìn, nở một nụ cười yếu ớt. Chỉ có điều nụ cười kia dù nhìn thế nào cũng thấy hơi lạnh lẽo: “Thiệu tiên sinh thật là dư thừa thể lực, nhưng thắt lưng Tang Du hơi yếu, hông của cô ấy vẫn luôn không tốt.”



Đôi mắt của Thiệu Khâm u ám đi, hơi không vui vì người đàn ông khác biết thắt lưng vợ mình không tốt. Một bàn tay to bấm nhẹ vào thắt lưng cứng ngắc của cô, mập mờ thì thầm vào tai cô hỏi: “Thắt lưng của em không tốt? Trước kia rõ ràng rất linh hoạt.”



Mặt Giản Tang Du nóng bừng, vô cùng khiếp sợ. Cái tên Thiệu Khâm lưu manh này không thèm để ý trước mặt còn có hai đứa trẻ và Đỗ Minh Sâm, lại nói những lời mờ ám như thế.

Da đầu Giản Tang Du run lên, nhất là đôi mắt trong veo của Tân Tử và Mạch Nha đang dừng lại trên người cô, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bàn tay đặt lên vai Thiệu Khâm âm thầm hung dữ véo thật mạnh: “Nơi này còn có trẻ con, anh lại nói lung tung cái gì vậy?”



Bàn tay Thiệu Khâm nắm chặt hông cô, nhẹ nhàng xoa bóp, khẽ nói vào tai cô: “Tối hôm qua đáng lẽ nên cố gắng hơn một chút, cho em một dấu ấn, như vậy sẽ không có ai dám mơ ước tới bảo bối của anh.”



Mặt Giản Tang Du xanh lại, oán hận đấm anh thật mạnh: “Em đi nhà vệ sinh chút!”



Từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, thắt lưng lại bị một sức mạnh kéo giật lại, cả người Giản Tang Du suýt đập vào tường, cô giật mình thét lên: “A ——”



Vừa khéo, lưng của cô không phải đụng vào bức tường cứng đơ mà là một bộ ngực vững chắc ấm áp.



Người đàn ông đó một tay ôm cô, mặt vùi vào cổ cô, giọng nói khàn khàn không nhận ra được cảm xúc: “Giản Tang Du, sao em lại tốt số như vậy? Vừa mới không để ý tới em một lúc mà đã xảy ra chuyện này.”



Lúc này thân thể run rẩy của Giản Tang Du mới thả lỏng chút. Cô kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, chống lại ánh mắt giận dỗi của Thiệu Khâm. Cô im lặng trong chốc lát: “Đồ lưu manh, sao anh lại đi theo em?”



“Bởi vì anh muốn làm chút chuyện lưu manh, đã lâu rồi không làm chuyện vô lại với em, em đã sắp không nhớ những gì mình nói trước kia rồi.” Thiệu Khâm nói xong, một cái tay khác lại không chút kiêng kỵ tiến vào trong áo cô, gạt nhẹ nội y của cô ra.



“Anh nói là việc anh chỉ làm trò lưu manh với mình em thôi sao?”



Thiệu Khâm liếm lên vành tai của cô, bàn tay nóng bỏng xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô.



Giản Tang Du quá sợ hãi. Mặc dù lúc này không có ai tới đây, nhưng ở công viên trò chơi có rất nhiều trẻ con! Cô thúc khuỷu tay vào ngực Thiệu Khâm, mắng: “Anh là tên dâm tặc, ở đâu cũng có thể ham muốn được, buông tay ra.”



Thiệu Khâm nắm chặt bộ ngực mềm mại làm anh yêu thích không muốn bỏ tay ra, khẽ nói vào tai cô: “Bà xã, không phải em thật sự muốn ở cùng bác sĩ Đỗ mà bỏ rơi hai cha con anh chứ?”



Giản Tang Du liếc mắt, vẫn quan sát xem có người nào qua lại không, giọng không vui: “Em cấm anh, đừng có lôi con vào!”



Thiệu Khâm cười khẽ, bàn tay kéo mạnh hông cô sát lại, bắt cô phải đối mặt với anh, cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Còn nhớ lần trước chúng ta đã làm ở phòng thử đồ không? Có muốn thử làm trong phòng vệ sinh không? Dùng tư thế kia đó!.”



Giản Tang Du trừng to mắt, lạnh giọng mắng: “Anh dám!”



Thiệu Khâm nheo mắt lại cười, ngũ quan anh tuấn vô cùng dịu dàng: “Anh không dám, anh sẽ nghe lời bà xã.”



Giản Tang Du không biết tiếp theo nên làm thế nào. Thiệu Khâm nhìn vào mắt cô nồng nàn trìu mến, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên trán cô .



Biểu hiện dịu dàng này thật sự không hợp với tính cách của anh, Giản Tang Du hơi sợ hãi, cúi đầu tránh tầm mắt của anh, đưa tay đẩy bàn tay đang nắm ngực mình ra: “. . . . . . Buông tay ra.”



Thiệu Khâm vẫn không buông, đầu ngón tay còn ác liệt vân vê đầu ngực cô, cúi đầu muốn hôn cô : “Không được sự đồng ý của anh thì không được đến gần người đàn ông khác.”



Giản Tang Du nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, môi Thiệu Khâm rơi vào gáy cô.



Anh cũng không rời đi, di chuyển xuống mút nhẹ dọc cần cổ trắng nõn của cô.



Giản Tang Du cố gắng đẩy vài cái, dĩ nhiên thân thể cường tráng của Thiệu Khâm vẫn không nhúc nhích, giọng nói của cô cũng nhanh chóng thay đổi: “Thiệu Khâm, đây là nơi công cộng.”



Thiệu Khâm chôn mặt ở cổ áo cô, hàm răng cắn nhẹ vào xương quai xanh, ánh mắt từ từ trở nên đen tối, nụ cười xấu xa: “Ý của em là ở chỗ khác thì có thể?”



Giản Tang Du bị bộ dạng vô lại này của anh làm cho cứng họng: “Ở đâu cũng không được!”



Thiệu Khâm xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô, khiến cho thân thể của cô càng dán chặt vào anh, một bàn tay khác nắm chặt cằm của cô, hôn lên môi cô: “Anh sẽ không làm đến cùng, chỉ cần cho anh sờ em một lúc.”



Giản Tang Du không thể trốn thoát khỏi những lời nói nóng bỏng của anh, đầu lưỡi của cô bị anh ngậm chặt, sâu đến mức khó thở. Thân thể càng cảm nhận rõ ràng sự biến hóa của anh, qua lớp vải mỏng anh nhẹ nhàng ma sát, vật cứng rắn nóng bỏng kia sắp thiêu rụi cô rồi.



Thiệu Khâm buông đôi môi căng mọng của cô ra, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt yêu kiều của cô : “Em thật biết nghe lời.”



Giản Tang Du nhìn vẻ mặt không giấu được mệt mỏi của anh, rất nhiều lời muốn nói cũng bị nghẹn lại không nói ra được. Cuối cùng im lặng cụp mắt xuống, thân thể không ngừng run rẩy, cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh đang khơi dậy ham muốn trong cô, khiến cô không ngừng tê dại.



Nếu như buổi sáng cô không nghe thấy những lời Cố Dĩnh Chi nói với Thiệu Khâm rõ ràng. Không biết sau lưng mình Thiệu Khâm đã làm nhiều chuyện như vậy. Có lẽ cô sẽ quyết liệt đẩy anh ra, tiếp tục nói những lời độc ác công kích anh.



Nhưng dưới ánh mắt của anh, những lời cô muốn nói lại nghẹn lại.



Hai năm trước thiếu chút nữa Thiệu Khâm đã ngồi tù rồi.



Việc Thiệu Khâm chuyển nghề, bỏ qua những cố gắng đã phấn đấu trong mấy năm đó cũng có liên quan tới cô.



Vì cô mà quan hệ của Thiệu Khâm và cha mẹ ngày càng gay gắt, hơn nữa còn đắc tội với Thiệu Chính Lâm.



Những chuyện này chỉ cần dùng mấy câu là có thể kể hết, nhưng để làm được vậy thì cần phải có bao nhiêu quyết tâm cố gắng?



Giản Tang Du nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, trong trí nhớ của cô anh luôn mãi mãi ở thời niên thiếu, nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ mãi không quên.



Thiệu Khâm đúng là không tiến thêm bước nào nữa, nhưng bàn tay lạnh ngắt lại không ngừng ve vuốt nhẹ đỉnh núi của cô, khiến cho chúng đứng thẳng lên, nhất thời lại khiến cô chìm vào trong hồi ức.



Giản Tang Du đã có thói quen luôn nhìn thấy Thiệu Khâm xuất sắc hơn người khác. Giờ nhìn thấy anh gần như sa cơ lỡ vận, tâm tình của cô càng ngày càng phức tạp không thể hình dung được.



Giống như tối hôm qua, mặc dù không tiến tới bước cuối cùng, nhưng cũng đã làm đến vậy rồi, thật có thể coi như chưa hề xảy ra chuyện gì sao? Còn hiện tại, tay cô đang nắm chặt vật to lớn của Thiệu Khâm, giúp anh giải tỏa dục vọng, nghe thấy âm thanh thở dốc của anh phả vào tai cô, cám dỗ như vậy làm cả người cô cũng căng cứng lên.



Lần đầu tiên Giản Tang Du phát hiện, chỉ cần nhìn Thiệu Khâm như vậy, đã khiến cho cô rơi vào vũng bùn không thể nào thoát ra, thì ra cô . . . . . . cũng khát vọng Thiệu Khâm .



Sau này bọn họ nên làm gì bây giờ? Tiếp tục dùng phương thức quái dị này mà ở chung sao?



“Bà xã, nhanh lên một chút.” Thiệu Khâm không hài lòng trước bộ dạng thất thần của cô, nắm tay cô chuyển động. Giản Tang Du đỏ mặt không dám nhìn, liều mạng muốn rút tay ra, “Anh tự giải quyết đi.”



Thiệu Khâm trấn an cúi đầu hôn cô: “Ngoan nghe lời anh.”



***



Bởi vì Thiệu Khâm đột nhiên xuất hiện, không khí trở nên quái dị, hai đứa trẻ chơi rất vui nhưng không khí của ba người lớn thì lại thật khác lạ.



Thiệu Khâm cũng chưa từng có phản ứng khiêu khích, nhưng thỉnh thoảng anh lại hôn lên mặt Giản Tang Du, hơn nữa dáng vẻ của anh lại rất lưu manh. Tuy ngoài miệng Đỗ Minh Sâm không nói, nhưng trên mặt càng ngày càng khó coi.



Cho nên cuối cùng gần như không chơi được gì, chờ đến lúc kết thúc, Mạch Nha chạy tới chui vào trong xe Thiệu Khâm: “Mẹ nhanh lên một chút.”



Thiệu Khâm cũng đứng ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn cô .



Thấy Giản Tang Du có vẻ khó xử, Đỗ Minh Sâm vỗ nhẹ vào bả vai của cô, cười phóng khoáng: “Anh sẽ không thúc dục em, em hãy suy nghĩ thật kĩ, lúc này em cần thật tỉnh táo.”



Đối với sự quan tâm của Đỗ Minh Sâm, Giản Tang Du rất cảm kích. Hai năm qua cô đã chứng kiến rất nhiều mặt của Đỗ Minh Sâm, có trầm ổn, có ngưỡng mộ tôn kính, có yên lặng ở bên chăm sóc che chở cho cô.



Không thể không nói, đó là một đối tượng kết hôn rất tốt, chẳng qua là. . . . . .



“Thật xin lỗi, hiện tại em thật sự không nghĩ tới chuyện này. Trong tình huống bây giờ, dù em ở bên ai cũng thật không công bằng.”



Lông mày Đỗ Minh Sâm chau lại mỉm cười, đôi mắt trầm tĩnh vẫn chăm chú nhìn cô: “Tang Du, anh lớn hơn em vài tuổi. Nhưng với hoàn cảnh gia đình mình, anh tự tin có thể đem lại cho em một cuộc sống hạnh phúc. Anh thật sự nghiêm túc suy nghĩ tới tương lai của hai chúng ta, hi vọng em đừng vội cự tuyệt, hãy suy nghĩ thật kĩ.”



Đỗ Minh Sâm nói xong, vỗ vỗ đầu Tân Tử, mỉm cười giục: “Nói chào cô đi.”



“Con chào dì.” Tân Tử biết điều giơ bàn tay nhỏ bé, rồi hướng về phía Mạch Nha nói, “Giản Y Hàm, lần sau bạn mà còn gạt mình, mình sẽ đem chuyện hôm nay đi chơi với bạn nói cho Diệp Ân biết!”



Mạch Nha tức giận nghiêng đầu qua một bên, hừ lạnh. Không trách được bảo sao nó lại không thích Tân Tử, quả nhiên đúng là người nhà của chú Đỗ, giống nhau như đúc.



Thiệu Khâm chống tay vào cửa sổ xe, bỗng nhiên cúi người hỏi Mạch Nha: “Cục cưng, sao đột nhiên con lại đồng ý đi chơi với chú Đỗ?” Dựa vào nó tận lực làm tay trong cho anh thì sự việc hôm nay có chút kì quái.



Mạch Nha vội vàng ngồi thẳng người, ánh mắt lóe lên: “Ừm, chuyện không liên quan đến con mà, chú Đỗ uy hiếp con.”



Thiệu Khâm cau mày nhìn nó.



Ánh mắt nó đảo liên hồi, khẽ nói: “Chú Đỗ nói, chú ấy cho con chiếc quần bơi có chữ kí của vận động viên Phelps——”



Thiệu Khâm chết lặng vì con trai, chỉ vì một chiếc quần bơi mà có thể bán rẻ cả ba mẹ!



Giản Tang Du cũng không thèm chấp nhất hành động gián điệp của con. Lúc lên xe bắt đầu giáo huấn con: “Giản Y Hàm, con có biết hành động vừa rồi của con là gì không? Mẹ và chú Đỗ chẳng qua chỉ là bạn bè, con không thể vô lễ với chú ấy như vậy được.”



Mạch Nha nghiêng mặt qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bạn bè cũng không tới mức sờ tay nhau.”



Giản Tang Du trừng mắt. Thiệu Khâm lập tức tiếp lời: “Giản Tang Du, em càng ngày càng có bản lĩnh, dám tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác trước mặt con.”



Giản Tang Du tức giận cực kỳ: “Thiệu tiên sinh, em nhắc lại cho anh biết một lần nữa, hai chúng ta đã ly hôn rồi.”



Thiệu Khâm nhìn cô nhạt: “Không có liên quan.”



Giản Tang Du nghĩ tới cảnh hoang đường trước nhà vệ sinh. Cuối cùng Thiệu Khâm vẫn lấy tay cô để giải quyết. Đến bây giờ lòng bàn tay của cô hình như vẫn còn run rẩy, cô ho khan nghiêng đầu sang chỗ khác.



“Muốn anh làm ra chút quan hệ không?” Thiệu Khâm khiêu khích nhướng nhướng mày nói.



Giản Tang Du nghẹn họng trân trối nhìn anh. Trước mặt con mà anh cũng dám làm trò nói những lời như thế! Mạch Nha ôm gói khoai tây chiên ngồi ghế sau, vui vẻ ăn, nghe vậy tò mò hỏi: “Ba sai rồi, trước từ “quan hệ” không thể dùng chữ ‘làm’.”



Thiệu Khâm nghiêm trang gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn quan sát gương mặt của Giản Tang Du từ đầu đến cuối: “Đúng, quan hệ của mẹ và ba không làm cũng có thể rất vui vẻ.”



Giản Tang Du nghe không nổi nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.



“Nếu anh rảnh hãy mang Mạch Nha về thăm ba một chút.” Giản Tang Du bỗng nhiên mở mắt ra nhìn thẳng phía trước, giọng nói bình tĩnh nói: “Người già về hưu thường rất nhớ con cái.”



Thiệu Khâm không thể không suy nghĩ, quay đầu: “Em biết rồi?”



Buổi sáng nói chuyện với Cố Dĩnh Chi, anh đã cố ý nhỏ giọng, không nghĩ tới ——



Thiệu Khâm lập tức nghĩ đến thái độ thay đổi của cô lúc ở công viên trò chơi, còn có ánh mắt muốn nói nhưng lại thôi kia. . . . . . Khiến cho tâm tư của Thiệu Khâm càng loạn hơn. Anh không biết Giản Tang Du nghĩ như thế nào, có phải bởi vì những chuyện đó mà sinh ra áp lực vô hình không?



Theo bản năng anh lại bắt đầu giải thích: “Chuyện cũng đã qua, em đừng suy nghĩ lung tung nữa.”



Khóe miệng Giản Tang Du hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, chăm chú nhìn anh. Cô vừa đau lòng vừa chua xót vì Thiệu Khâm luôn để tâm tư quan sát sắc mặt cô mới hành động: “Thiệu Khâm, anh có hối hận không? Tiền đồ mà anh đã phấn đấu bao lâu nay bỗng chốc tan thành mây khói.”



Lúc cô nghe được những chuyện đó, trong lòng không khỏi rung động. Cô chỉ nghĩ Thiệu Khâm đã chán cuộc sống trong quân ngũ. Lần đó lên thăm anh, cô thấy cuộc sống gian khổ như vậy mà anh vẫn cố chịu đựng, chứng tỏ anh rất thích làm bộ đội.



Thiệu Khâm yên lặng nhìn chăm chú phía trước, ánh mắt kiên định. Một lát sau nói trầm ấm: “Không hối hận, em đã mất đi nhiều thứ như vậy vì anh, những điều anh bồi thường lại vẫn còn chưa đủ.”



Giản Tang Du an tĩnh lại, lúc này cô đã buông lỏng cảm xúc của mình.



Cô và Thiệu Khâm thật sự đã hành hạ nhau quá lâu. Bọn họ đã mệt mỏi tới mức quên mất mình mới chỉ có hai mươi sáu tuổi. Mà Thiệu Khâm cũng đã phải chịu rất nhiều đau khổ rồi.



Giản Tang Du nghĩ, có lẽ cô đã sớm không trách Thiệu Khâm nữa rồi, chẳng qua là cô vẫn chưa đủ dũng khí tới gần anh thôi.
 CHƯƠNG 70

Mấy ngày tiếp theo Mạch Nha sống ở chỗ Thiệu Khâm. Sinh hoạt của Giản Tang Du đã bình thường trở lại. Thỉnh thoảng sẽ đến công ty phụ giúp Giản Đông Dục. Lúc này cô mới biết được hai ngày qua Giản Đông Dục đã giải quyết hết những rắc rối kia, không những tìm được người hợp tác mới, làm ăn còn rất thuận lợi.



Giản Tang Du đang bận rộn đánh máy giúp anh trai. Cô nhìn qua cửa kính thì thấy người hợp tác mới. Cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh ta, dáng ngồi thẳng, mái tóc đen nhánh ko có gì đặc biệt, nửa chiếc cổ thon dài trắng trẻo lộ ra vô cùng nổi bật.



Màu trắng đó có vẻ không được khỏe mạnh.



Giản Tang Du bĩu môi, nghĩ thầm, quả nhiên thân thể của người làm ăn kinh doanh cũng không được quan tâm chăm sóc chu đáo. Lại không kiềm chế được nghĩ đến Thiệu Khâm, không biết bệnh đau dạ dày của anh có phải là càng ngày càng nghiêm trọng không….



Đang ngẩn ngơ thì trong phòng họp có tiếng động, người đàn ông kia và mấy vị trợ lý có vẻ rất giỏi bên cạnh đi ra.



Lúc này Giản Tang Du mới thấy rõ mặt mũi của anh ta. Là một người đàn ông rất khá, khuôn mặt thanh tú nhã nhặn đôi mắt thâm trầm, dáng người cao to mạnh mẽ. Trong đám người đó, anh ta nổi bật nhất. Tuy bộ dạng anh tuấn bức người, nhưng tạo cho người ta cảm giác áp lực không thôi.



Anh ta đi lướt qua bên cạnh Giản Tang Du nhìn lướt bộ dáng ngẩn ngơ của cô, khóe môi lại hiện lên ý cười kín đáo.



Giản Tang Du nhìn anh ta từ từ đi xa, trong lòng hơi hiếu kỳ, nhịn không được hỏi Giản Đông Dục: “Anh, người kia___”



“À…, lúc nãy là tổng giám đốc Bạc Cận Yến.” Giản Đông Dục còn đang rất vội, chân mày anh nhíu chặt.



Trong đầu Giản Tang Du đang cố gắng tìm kiếm một chút, xác định mình không biết người đàn ông này. Cô cũng không để tâm tới việc này nữa, cười cười tới gần Giản Đông Dục nói: “Anh, tình hình của công ty càng ngày càng tốt, có phải anh nên xem xét việc kết hôn với chị Tiểu Nam không?”



Giản Đông Dục nghe vậy, ngón tay thong thả lật từng trang văn kiện, không ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: “Làm sao em biết cô ấy bằng lòng gả cho anh?”



Giản Tang Du ngạc nhiên mở to mắt: “Chị Tiểu Nam đã ở cạnh anh nhiều năm như vậy….”



Giản Đông Dục ngẩng đầu, mặt cũng không chút thay đổi, ánh mắt sắc bén lạnh lùng: “Chồng chưa cưới của cô ấy là Hà Tịch Tranh.”



Một lúc lâu sau Giản Tang Du khó hiểu nuốt nước miếng. Không phải Trình Nam đã hủy bỏ hôn ước với Hà Tịch Tranh từ lâu rồi sao? Chuyện này là như thế nào? Cẩn thận nghĩ lại hai ngày nay cũng không thấy Trình Nam đến công ty.



Giản Tang Du lo lắng nhìn anh trai. Cô còn tưởng chỉ cần chân anh trai khỏe hơn, tất cả vấn đề có thể giải quyết rõ ràng.



Giản Đông Dục cảm nhận được ánh mắt của cô, khóe môi lộ ra một nụ cười rất nhạt: “Mỗi người đều có cuộc sống của mình, chuyện của em chỉ là việc ngoài ý muốn. Em nên biết chính xác phải đi như thế nào. Nhìn thái độ của mọi người ra sao mà sống. Chuyện của anh, em cũng không thể thay đổi được gì. Vấn đề giữa anh và Trình Nam thật sự có rất nhiều. Cho dù năm đó không xảy ra chuyện của em, bọn anh cũng đi đến bước này thôi.”



Giản Tang Du im lặng rũ mắt xuống, trong lòng cảm xúc hỗn loạn.



***

Bạc Cận Yến ngồi vào trong xe căn dặn tài xế lái xe đi, lấy điện thoại ra bấm số, rất nhanh bên kia đã nghe máy. Bạc Cận Yến lộ ra suy nghĩ bỡn cợt hiếm có: “Thì ra người kia chính là Giản Tang Du sao? Thiệu Khâm cậu lại thích người như vậy….”



Thiệu Khâm đến trước khung cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài trong xanh, cong cong khóe môi: “Liên quan gì tới cậu.”



Bạc Cận Yến cười ra tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ nệm ghế bên cạnh: “Cậu nhờ tớ đi một vòng lớn như vậy làm chi? Cứ trực tiếp đưa tiền cho cô ấy là được rồi. Dù sao quảng cáo sản phẩm mới của cậu cũng cần người làm. Tớ thấy bọn họ rất chuyên nghiệp, sẽ không bất phân công tư đâu.”



Thiệu Khâm nhíu mày, đương nhiên anh không thể làm như vậy. Nếu Giản Tang Du biết được, không biết sẽ kháng cự như thế nào.



Thiệu Khâm khinh thường nói vào điện thoại: “Yêu như cậu, khó trách không theo đuổi được vợ.”



Lập tức mặt Bạc Cận Yến đen lại, lạnh lùng trả lời: “Cậu lo cho bản thân xong trước đi rồi mới trở lại cười tớ.” Nói xong liền nhanh chóng ngắt điện thoại, mím chặt môi âm trầm nhìn chăm chú về phía trước.



Thiệu Khâm nhìn màn hình điện thoại đen thui, biết đã giẫm lên chân đau của người nào đó. Anh dụi điếu thuốc trong tay, lúc này mới đi qua hành lang trở lại phòng bệnh lần nữa.



Trên giường bệnh, sắc mặt Thiệu Trí chán nản, cả người gầy đét, tệ hơn lần trước lúc anh đi thăm. Môi bạc thếch khô nứt, hơi thở mong manh. Thiệu Khâm nán lại cả buổi sáng, gần như không nhìn thấy anh ta mở mắt ra.



Bà nội ngồi đỡ trên ghế dựa bên giường nhắm mắt, có chút thả lỏng nhưng sắc mặt lại căng thẳng. Cả phòng bệnh đều yên tĩnh chỉ còn lại tiếng điện tâm đồ nhảy từng nhịp.



Thiệu Khâm vỗ vỗ lên bàn tay của bà nội, nhỏ giọng nói: “Bà về đi, con ở đây chăm sóc cho.”



Bà nội chậm rãi mở mắt ra, lắc lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn giường bệnh của Thiệu Trí, thở dài: “Mới hai mươi ba tuổi.”



Thiệu Khâm không nói gì, trầm ngâm nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh.



“Khi còn bé Tiểu Trí rất thích học theo con. Con mặc quần áo, nói chuyện, làm việc, mỗi dạng nó đều thích học”. Bà nội nhìn ra lá cây xào xạc ngoài cửa sổ mà nhớ lại, xúc động nói: “Chúng ta cũng không đúng, nếu như chú ý nó nhiều hơn, ít cưng chiều nó hơn, có lẽ đứa nhỏ này còn có thể cứu được.”



Thiệu Khâm lẳng lặng ngồi một bên.



Anh hận Thiệu Trí. Tuy không phải anh em ruột, nhưng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh cũng không phải là không có tình cảm với nó.



Như bà nội nói, khi còn nhỏ Thiệu Trí rất thích bắt chước anh. Thiệu Khâm không thể không thừa nhận. Trước khi nhập ngũ, có một khoảng thời gian anh cũng có nhiều thói hư tật xấu, ăn chơi trác táng.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .